Đà-Nẳng 38 năm thầm hỏi Bỏ lại con tim ngang cầu sông Hàn gió thổi rồi mấy mươi năm người cũng đi không ngày quay lại cầm tay nổi buồn xa xăm . Cũng gần lắm ơi mây Sơn-chà Đà Nẳng ! biết người nào có dễ gì quên nhìn sông mà biết sông buồn nhìn biển mà xót từng giọt mặn . Ngày bỏ đi ngậm đầy cay đắng nước mắt dấu vội lệ sầu tháng năm xa rồi,máu trong người đã cạn ngũ-hành-sơn hiu quạnh lối về đâu . Em có lại vườn Hoa ngày xưa ngày mà anh ba-lô lên đường em tiển đợi ngã tư Trưng-vương nghẹn ngào không nói ba mươi mấy năm đến tận bây giờ . Cờ ai bay trên cao xa tắp phố phường cũng lặng chết xót xa mặt người buồn như chiều nắng tắt ngậm ngùi trôi ba mươi tám năm đi qua . Thôi hết những chuyến phà qua sông để không còn ai cầm tay che nón cầu tàu cũng không người đưa đón chia hai trái tim và mối tình . Hỏi Đà-Nẳng có buồn có đợi trăng trên cao lặng lẻ âm thầm em giữ cho tôi một trời tăm tối em khoác cho tôi một trời lặng câm . Hỏi Đà-Nẳng của em và tôi treo đời lên cây đứng ngó ai bắn vào tim mà đành đem bỏ ba mươi mấy năm căm giận từng ngày . Ngày ấy tháng ba màu phượng đỏ xuân chưa qua mà người đi mãi không về đang nghẹn lòng mà nhớ thù lòng mà bỏ xa quê . Tóc xanh bạc rồi sớm mai dốc cầu Vồng nhớ diết da cầu Đỏ tháng ngày bầy đàn gian khổ chôn theo bao đoạn đời ai . Đà-Nẳng ba mươi tám năm thầm hỏi mộng người như giấc mơ phai . . . Huy Uyên Pleiku , ngày ấy Hai mắt quạnh hiu chiều mưa núi thôi ngày xưa đã vĩnh biệt chia xa tôi nợ tình em mà không hề nói Pleiku mịt mù sương pha . Tôi mang mây trôi tận cuối lòng rừng xưa không trở lại vĩnh viễn phố buồn tê tái vĩnh viễn chiều ai một mình chờ mong . Mãi đợi em về bên đồi Đức Mẹ ở đây thương gió lạnh mưa mùa rồi ai đứng lặng trong mưa để tôi dỗ lòng sầu chi đến thế . Những bước người xa cuối dặm mù cơn say quên phút giây tình ái trời đất bỏ lại buồn mà đi mãi rượu uống lưng đồi từ hạ sang thu . Đời chìm say ngập lòng theo quán rượu Pleiku không đũ ấm đường về bóng đàn bà sâu thẳm cuối cơn mê nợ tình người để con tim rĩ máu . Những đêm trăng bãng lãng Biển Hồ thoáng nhìn tóc người đã hóa bạc thương lắm Pleiku núi đồi chất ngất đã đi ,ở lại và đã quay về . Giữa phố xanh xao em còn nhớ Hàm Rồng tội cho Phước An mây trôi lẻ bóng góc phố lên cao lưng trời xa rộng Đã xa rồi hỏi người có chờ trông . Pleiku bạc lòng tình con gái chiều lên buốt lạnh pha sương mắt em thẫm trời miền hoang dại rót chi dòng lệ quá buồn . Tôi bơ vơ theo mây trời phố núi đi về mãi mãi tội cho hai ta từ đó để Pleiku và thơ người xa trôi . Có mĩm môi cười với cố nhân mắt đỏ có nói lời chia biệt đời nhau tháng năm qua mà lòng cứ ngỡ mà lòng sầu . Em Pleiku bờ vai tóc thả giọt tình dấu lệ để đời vui em của tôi ơi rồi cũng một thời qua đi và quên tất cả . Môi em xưa ai tô thắm bao ngày vui đi chưa trọn cuối đường bông Pơ Lang giữ tình mê đắm một người đi cho chết tơ vương . Hoa phố núi sắc chiều tím nỡ sương tan thoáng bóng xa rừng dốc lên hẹn hò còn dỡ tiếng ai thoáng giọng rưng rưng . Hỏi em còn có buồn không ? tôi cầm đời ở lại núi xưa bạc màu bối rối tình treo đầu dốc đắng lòng . Xa rồi người ơi phố núi lệ mờ mấy lối pha sương em ở lại sao tôi dong ruỗi tội cho em,Pleiku và những con đường . . . Huy Uyên Ngày em bỏ Kontum Người đành bỏ cầu Dakbla ở lại ở bên kia chiêu-anh-quán lạnh buồn ngôi nhà thờ đứng một mình tê tái nụ cười xưa tắt mấy hoàng hôn . Những cánh đồng bắp tươi đồng Phương-Hòa đôi mắt ai cay , lại đầy sương khói Kontum trôi đi đâu mà không nói sân bay cô dơn từ xa . Đường sâu buồn lối về Phú-Bổn người qua đây rộn bước chân đèo núi xa trời 7B cheo leo đám rừng vây quanh bỏ mây chạy trốn . Thôi rồi Cũng-Sơn dốc quanh rừng rậm người em xưa mắt ướt núi đồi em vội về cho kịp chảy sông Ba về bắt chồng mà trôi theo từng giọt nắng . Ơi sông Ba bao đời xa vắng đêm đầy sao mắc cửi ở trên trời em đi bỏ mình tôi cơn dông bao quanh dòng sông xưa đầy tràn bão tố . Có lẻ mùa thu chưa qua đây lời hẹn hò không kip với Cheo-Reo khói nhà ai lên từ mái bếp dặm lòng bỏ đi xa mãi lều chiều . Tiếng ai hát buồn trên đèo cao Vĩnh biệt Kontum không ngày về bỏ mối tình đầu ngũ muộn chứa chan thác ghềnh,núi cao,rừng sâu . Ơi người về đây nghe tiếng chim ,nai tác bên bản bên nương đợi chờ nhặt một lần chùm hoa dại khóc bao năm mà lòng bơ vơ . Em bỏ quên đầu suối,ơi bòng ! qua thôi bao mùa đi lấy nước Kontum dặm đường xa khuất ai bỏ đi rồi không đợi không mong . Kontum ơi! cháy cả nổi lòng . Huy Uyên Đêm Huế Là đêm đi bên sông thoáng nghe giọng ca Huế buồn đâu đó là hai bờ cách trở chia tay cho đến bây giờ . Thả hồn theo những chuyến đò hỏi nước xao buồn mấy thuở chỉ màu mây thôi vắt ngang sóng vỗ đũ cho người níu lại phút giây ngờ bên thành thoáng tóc ai bay che kín Huế sắc màu lụa tím . Là những đêm thơ thẩn nhớ đớn đau về một mối tình người đi lâu rồi sao không quay lại . (Em có biết là tôi hoài chờ đợi một chút gì tuyệt vọng một chút mong tội cho tôi và tội cả dòng sông rêu đã phủ dưới chân người buổi trước) . Còn lại Huế với đêm mộ khúc bước theo người từng đoạn sông trôi trong vườn xưa hoa lá cũng buồn thôi hát tiếng yêu người và ngậm ngùi cùng Huế Huy Uyên Sông Hương Tuổi nước độc Người đành mang những vết bầm hạnh-phúc những khúc đời đau thắt cổ muộn phiền những áo cơm đêm ngày chờ chực và những vết thương mưng mũ triền miên . Ai đi rồi để nổi sầu ở lại hận thù xưa câm tối trời sao bên ngoài kia phố nhỏ mong chờ quên ai vội về rồi lầm lủi đi mãi mãi . Ngờ đâu đêm nay đêm tháng tư ba mươi chén thuốc độc ai kia từng rót ba mươi tám năm chìm khuất xót xa đành sao chôn kín phận người . Phố xá bên ngoài đông vui cờ đỏ bay ngợp trời đứng bên cầu mà cầu sao cho chết một bước nhảy là quên là hết đêm đã mịt mù quanh đời chơi vơi . Đợi ai về đỗ lòng theo câu hát bờ bến xưa vội chôn đoạn đời riêng người có về đứng trước nghĩa-trang huyệt mộ sầu cớ chi người đào quá vội . Cả hai ta ơi tình quá tội tặng đời nhau chén thuốc độc mê phiền đoạn cuối cầm tay mà không nói vĩnh biệt xa người mà đau xót con tim . Huy Uyên (30-4-2013)
Xa em , về với biển Xa em , về với biển Chưa nói một lời khi còn ở phía này cầm tay người mà sao tôi buồn lắm em phiến sương mai dấu mù xa vắng . tim tôi đau,em một nụ cười thôi . Cớ sao em đi mãi đi hoài để tôi tội tình chân bước để tôi yêu người da diết để nắng không trôi mà nhớ ai . Ngoài trời xiên ngang cỏi bạc lòng mùa đi vàng thêm mấy độ ! tình ai đã ngõ bây giờ chia hai mà tiếc thương . Tôi hỏi mà chi cho em nghẹn lòng bên trời em má thôi hồng tôi mây trôi bãng lãng xót xa chi hoài,người có về không ? Biệt tình em tôi về với biển sóng xưa xao vỗ lạnh xa bờ để tôi buồn mà viết những câu thơ gởi thuyền những giọt lệ sầu cay tiển . Xa em tôi về với sông quê tìm quên thời trẻ dại em đi mà có nhớ để ai một mình,ai nói nhau nghe . Làm sao một lần qua bên đó về làm dâu người em có vui không ? tình buồn bỏ lại sau lưng nụ hôn xưa cho lòng héo úa . Chiều ở đây xót nắng đìu hiu chìm khuất rồi bóng người từ thuở vàng trời ngũ hoang tinh đất đỏ đợi ai một ngày về mở cửa tim xao xuyến ơi nhớ nhiều . Chở tình ai lên núi thả tình theo con tim chết trôi nặng lòng bâng khuâng quá đổi em đi bỏ lại mình tôi . Tôi lại về bên mãnh vườn tan vỡ dấu tích xưa còn sót trên môi sân xưa xao buồn theo hơi thở tôi vây quanh tôi ngày tháng xa người . Huy Uyên