HỮNG HỜ ĐỜI. Mấy mùa qua, chưa thấy rừng thay lá? Chỉ vào thu, vàng úa trải ngập đàng. Ngày im vắng đêm về cùng gió núi. Se sắt lòng ve vuốt đám mây ngang. Triền thông cỗi, gắng vươn lời ru hát. Dỗ sương giăng, vùng nguyên thảo lắng chìm. Hiu hắt lạnh, những ngày đông buốt giá. Ngõ đường cằn, máu cũng chậm hồi tim. Người đứng đây nhìn ngút xa về điểm? Lửng khung trời che khuất góc chân mây. In hình đây có thể là quê cũ, Bao năm xa rời tâm thức phôi phai. Khắc vết thân cây, nhẫm tính từng ngày. Cắm cộc dấu, biết mặt trời lên xuống. Dần quên đi, cố xua tan phiền muộn. Mộng vỡ tàn khi cuộc chiến chưa xong. Kề súng đạn, xung quanh chẳng bóng hồng. Giày Sô hõng, dẫm chân nghiền sỏi đá. Nắng hững hờ không nhìn vùng thấm lạnh. Suối hoang dòng, tay khuấy nước còng khua. Âm vang ngắn khô khan bay vụt thoát. Bỏ Ta một mình, nhặt ánh trăng tan. VynhãTrúc